CUỒN CUỘN HỒNG TRẦN CHI NGUYÊN NHÂN BẤT DIỆT
Phan_9
Đối với lúc đầu Nguyệt Hiểu ly khai, Lượng Vũ thủy chung
không dám hỏi ra tình hình thực tế. Bởi vì nàng sợ một ngày hỏi ra , liền ngay
cả một cái “hạnh phúc ảo” tưởng này cũng biến mất, nàng không muốn nàng cần hắn,
nàng thật cần hắn, từ lúc chào đời tới giờ nàng là Thần Hi quận chúa, không gì
không có không gì không thể nhưng nàng chưa từng để ý cái gì, hắn xuất hiện
trong cuộc đời nàng và cũng lấy đi tâm của nàng, thiếu hắn nàng sẽ còn là nàng
không chứ?
Nguyệt Hiểu dường như cảm nhận Lượng Vũ này đây còn đang nghi hoặc với những lời
hắn nói.Vì vậy cầm của nàng hai tay, ngưng mắt nhìn trước mắt tuyệt thế mỹ
nhan."Quận chúa, nếu ngươi không tin ta, cũng nên tín nhiệm Thị Nguyệt chứ?
Mặc kệ thế nào, nàng cũng từng tại dược vương cốc học qua y thuật mà!" Hắn
là lo lắng nàng nghi hoặc, hắn không muốn nàng biết mọi chuyện chỉ làm nàng
thêm lo lắng, hắn khiếm nàng qua nhiều rồi
Thế nhưng vì sao lúc trước Thị Nguyệt là không có khả năng làm chuyện gì vậy mà
đột nhiên có biện pháp giải của nàng độc sao? Thật là nan giải mà, này chuyện
làm sao nàng có thể tin được chứ.Mà đây nghi vấn Lượng Vũ không tài nào mở miệng
hỏi được, bởi vì nàng biết nhất định Nguyệt Hiểu cũng sẽ không nói hết cho
nàng."Ngươi nói thế nào thì như thế ấy đi, ta không muốn nghĩ nhiều, giải
được cũng tốt không giải được cũng không sao, chỉ cần có ngươi bên người là ta
tối mãn nguyện rồi"
Nguyệt Hiểu nhẹ nhàng hôn lên trán Lượng Vũ, "Quận chúa, Ngươi đang nói
ngu ngốc cái gì đấy? Ta đương nhiên sẽ ở bên cạnh ngươi rồi, ta muốn nhìn Thị
Nguyệt giúp ngươi giải hết độc, thì lúc đó ta mới an tâm được!" này hắn
nói ra là lời chân thật, dù Diêm vương tác có tái phát là lấy mạng hắn, hắn
cũng muốn nhìn thấy nàng bình an, như vậy dù chết hắn cũng cam tâm
"Được rồi, ta đây đi trước cùng phụ vương mẫu phi nói một tiếng, bọn họ chắc
cũng đang lo lắng cho ta nhiều lắm”
"Hảo, ta đây trước tiên đi ra ngoài làm một việc, trễ một chút ta sẽ trở về
tìm ngươi."
Ngữ tất, Nguyệt Hiểu tự nhiên nhìn theo Lượng Vũ ly khai, mãi cho đến khi hậu
viện không có thân ảnh của nàng, Nguyệt Hiểu mới yên tâm nhâm mình quỳ xuống dưới
đất, khuôn mắt đầy vẻ đau đớn, tay hắn xoa xoa nơi ngực đang từng cơn khó chịu,
liên tục thở phì phò, hô hấp rối loạn, mồ hôi lạnh cũng toát ra như tắm, này
đây cảm giác thật khiến hắn muốn chết đi mà...
Một lát sau, cố kìm chế cơn đau, hắn run run tay lấy ra trong người một bình
thuốc nhỏ, bên trong là dược mà Thị Nguyệt đặc biệt vì hắn điều chế,này dược có
thể giảm bớt những đau đớn mà Diêm vương tác mang đến.
* mấy ngày nay... Nhất định phải nhịn xuống những đau đớn mà Diêm vương tác
mang đến... Vô luận như thế nào, ít nhất cũng phải chờ tới khi Lượng Vũ chữa bệnh
xong hết... *
Chính vì "Kiếp trước tình trái kiếp này thường, nhân gian tất nhiên là hữu
tình si." Nguyệt Hiểu lấy mạng đổi mạng, lại có ai có thể nói hắn không
đáng làm cho Lượng Vũ ái thượng chứ? Ngàn vàng khó cầu một cái hữu tình lang mà
Nguyệt Hiểu này một cái tuy ngu ngốc bổn đản nhưng là nhất kiến chung tình quận
chúa nhà ta, vậy còn gì bằng chứ
Đệ 37 chương
"Nguyệt
Hiểu, Vũ nhi nói những lời này có đúng hay không? Vũ nhi trong cơ thể độc, thật
có phương pháp khả giải hay sao?" Nguyệt Hiểu vừa bước vào cửa đã gặp Sở
Vương phi khuôn mặt có điểm hoài nghi cũng có nhiều tia hi vong đang nhìn hắn
mà hỏi, mà này thái độ không còn phong thái thường ngày ôn nhu nhã nhặn, Vương
phi liền nắm chặt hắn không tha, bởi vì nàng có phải hay không tin tức này nàng
nghe là giả, nàng thực là không chịu nổi này đã kích mà. Mà cũng không trách được,
này mẫu tử tình thâm, lại thêm Lượng Vũ là viên minh châu trong tay Vương gia
hòa vương phi, là niềm kêu hãnh lại là đứa con duy nhất của nàng, nếu thật Lượng
Vũ có chuyện gì xảy ra nàng biết sống ra sao đây chứ? ...
"Là thật đó, mẫu phi. Thị Nguyệt đã tìm ra phương pháp trị liệu cho quận
chúa." Nguyệt Hiểu bình tâm tĩnh khí thoải mái trả lời Sở Vương phi nghi vấn,
bởi vì hắn biết từ quận chúa trúng độc tới giờ, Sở Vương phi là cỡ nào lo lắng!
Mà Sở quận vương vẫn là có điểm không thể tin được, thình lình sao lại có tin tốt
như thế chứ "Thị Nguyệt thực sự có biện pháp sao?" Mấy ngày này, hắn
khuynh đem hết toàn lực đi tìm dược vương cốc hòa Bách thảo đường đích nhân, mà
tới tin tức đều là lần lượt đích thất vọng, hắn thật đang rất suy sụp vậy mà bất
ngờ Thị Nguyêt lại nói có cách chữa hỏi thử sao hắn không nghi hoặc cơ chứ...
Nguyệt Hiểu minh bạch(hiểu) Sở quận vương hòa Sở Vương phi trong lòng nghi ngờ,
Vì vậy tương(đem) kế hoạch mà hắn lúc trước nghĩ ra cấp hai ngươi giải thích ,
một chữ cũng không giấu diếm nói ra hết thảy."Quận chúa mặc dù trúnng phải
thiên nhất nước thánh đích độc, nhưng Thị Nguyệt từng tại dược vương cốc học
qua y thuật, hơn nữa nàng gần nhất nhận được dược vương cốc cực phẩm trân dược
Bích Lạc Hoàng tuyền đan, này dược khả giải bách độc, chính là thiên nhất nước
thánh, tất nhiên là không gì phải lo lắng mà. Mà quận chúa sau khi giải hết
trong người chất độc, chỉ cần dùng Thị Nguyệt khai thiếp dược, quá không được
bao lâu, quận chúa không chỉ có gặp lại quang minh, cũng có thể khôi phục kiện
khang." Đến lúc đó, cũng là hắn Phong Nguyệt Hiểu công thành lui thân thời
gian, cũng là lúc hắn có thể an tâm hết thảy, chỉ cần nàng không có gì, chỉ cần
nàng khỏe mạnh còn chuyện khác hắn không muốn nghĩ tới, hắn đời này gặp được
nàng là hắn thỏa mãn lắm rồi, dù cho Diêm Vương tác có phát độc hắn cũng không
hối hận
"Nguyệt Hiểu, cảm tạ ngươi." Sở quận vương tự đáy lòng cảm kích nói,
dù thật ra không ưa hắn, nhưng này hắn là khai của Lượng Vũ tâm, làm nàng hỉ nộ
ái ố đều ra mặt, mà lần này nàng trúng độc hắn luôn bên cạnh chăm sóc.Dù nói rằng
tên tiểu tử thối này không xứng đáng với tài hoa của Lượng Vũ, nhưng hắn cũng
là một cái tốt nhân.Nữ nhi đã chấp nhận hắn thì ta còn cố chấp làm gì cơ chứ
"Lượng Vũ là thê tử của ta, trượng phu cứu thê tử là chuyện đương nhiên,
Vương gia không cần phải nói Tạ." đây là hắn khiếm nàng cũng là hắn cam
tâm tình nguyện làm, đừng nói gì tới cảm tạ, chỉ cần nàng khỏe mạnh dù bắt hắn
chết hắn cũng không chối từ
"Còn gọi Vương gia? Nguyệt Hiểu, ngươi nếu không đổi giọng, ngươi phụ
vương sẽ mặt đỏ mà chết đó." Sở Vương phi minh bạch(hiểu) nhà mình Vương
gia kia thanh "Nguyệt Hiểu", đại biểu hắn đã tiếp thu Nguyệt Hiểu là
hắn con rể, hết lần này tới lần khác Nguyệt Hiểu cứ ngốc nghếch không chịu hiểu
chuyện, vẫn là Vương gia Vương gia đây tiếng kêu, nếu còn không nhận ra không
phải làm hắn càng xấu hổ sao, chỉ sợ lúc đó lại thẹn quá thành giận nữa?
Kinh qua Sở Vương phi đề điểm, Nguyệt Hiểu tài bừng tỉnh đại ngộ."Ân... Phụ
vương, ta có thể gọi ngươi như thế không ạ?"
Sở quận vương gương mặt, nhất thời trầm xuống."Tiểu tử thối, bao nhiêu người
muốn gọi bản vương vi phụ vương? Ngươi dĩ nhiên không tán thưởng, quả nhiên thị
khối gỗ mục!"
"Vương gia, ngươi kỹ thuật mắng chửi người sao có phần thụt giảm? Một điểm
tiến bộ cũng không có, thật làm cho Nguyệt Hiểu thất vọng." đây là nói giỡn,
hắn nếu thật đổi cái kia xưng hô, không phải mất đi tại vương phủ duy nhất lạc
thú của hắn hay sao? Hắn cũng không tưởng như vậy, hội chán chết!
Sở quận vương vừa nghe, lập tức chỉ vào Nguyệt Hiểu mũi mà nói, "Ngươi đây
tiểu tử thối, có đúng hay không thật muốn đem bản vương tức chết mới vui vẻ?"
Đáng ghét, hôm nào hắn nhất định phải Vũ nhi hưu đây quận mã mới được!
"Vương gia, ngươi nếu đơn giản như vậy đã bị Nguyệt Hiểu tức chết, nếu
ngươi sau đó tỉnh lại không phải ta gặp phiền phức lớn sao?!"
Mà đã lâu không thấy này nhạc tế đấu võ mồm, Sở Vương phi chỉ là bất đắc dĩ địa
nhỏ giọng rời đi, lưu lại một già một trẻ chính càng đấu bất diệc nhạc hồ...không
phân lớn nhỏ mà cãi nhau ầm ỉ đó mà
-------------------------------------------------------------------
Mà ở về phương diện khác, Lượng Vũ là tìm tới Thị Nguyệt, chuẩn bị chứng thực
trong lòng nghi ngờ."Thị Nguyệt, ta có thể hỏi ngươi một số vấn đề được
không?"
Thị Nguyệt đỡ Lượng Vũ ngồi xong ngay ngắn trên ghế xong mới căng thẳng nhìn Lượng
Vũ nói : “Quận chúa có cái gì vấn đề, thị Thị Nguyệt nếu có thể giải đáp liền
nói ra hết thảy?"
"Bích Lạc Hoàng tuyền đan từ đâu mà có? Vì sao đột nhiên có biện pháp chữa
trị cho ta?" Lượng Vũ mặc dù mất đi ánh mắt sắc bén nhưng của nàng khí thế
vẫn là bá vương cùng ngạo mạn thật kiến Thị Nguyệt cảm thấy áp lực không thôi
"Kỳ thực ta vốn có thì có biện pháp chữa trị cho quận chúa, chỉ là vẫn vô
dược khả dùng. Cho đến mấy ngày hôm trước, Dạ Hiểu tiểu thư đưa tới Bích Lạc
Hoàng tuyền đan, vấn đề này mới có thể giải quyết." Mà này đem những người
trong cuộc hiện không có tại nơi này nói ra, dù cho Lượng Vũ thật có nghi vấn
hay thắc mắc gì nàng cũng không thể hòa người đối chất, này chính là kinh nghiệm
Thị Nguyệt hòa Dạ Hiểu ở chung mà học hỏi được, vậy nên nghĩ sao Lượng Vũ còn
không chỉ biết nghi vấn mà chẳng biết enn6 nói gì nữa kia chứ
Nên mới nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, này đây Thị nguyệt thật là ở Dạ
Hiểu bên người mà có được mà
"Là thật vậy chăng? Thị Nguyệt." kia dược thực sự là từ Phong Dạ Hiểu
nơi nào đưa tới sao?
"Đương nhiên, Dạ Hiểu tiểu thư bản lĩnh, quận chúa không tin sao?" Nhắc
tới khởi Phong Dạ Hiểu, Thị Nguyệt khuôn mặt nhỏ nhắn tự nhiên tràn đầy dáng
tươi cười.
Mà Lượng Vũ vừa nghĩ đến Dạ Hiểu ,nàng cười như hồ đích thần tình, không khỏi
nhíu hạ vùng xung quanh lông mày."Thị Nguyệt, tất cả đều là ta nhờ cậy
ngươi" Nếu như là Phong Dạ Hiểu, như vậy nàng tự nhiên không có lý do gì
hoài nghi liễu...
"Đây là ta đáp ứng chủ tử chuyện, nhất định đem hết toàn lực chữa trị cho
quận chúa trong cơ thể độc." Chỉ là sợ nếu có ngày nào đó nàng hội biết hết
chân tướng sự thật bên trong thì có hối hận không chứ? Mà chủ tử cùng Lượng Vũ
chuyện tình nàng là không tiện nhúng tay vào, chỉ có thể nói là cố gắng hết sức
thôi
|
Bích Lạc Hoàng tuyền đan, này dược vương cốc tổ tiên tụ tập
cúng thất tuần tứ Thập Cửu loại hi thế dược liệu, tỉ mỉ luyện chế mà thành đích
kỳ đan thần dược, không chỉ có khả giải bách độc, cũng có thể trị hết trên người
khổ cực ốm đau.
Vì vậy chỉ cần có Bích Lạc Hoàng tuyền đan làm thuốc dẫn, Thị Nguyệt có lòng
tin tuyệt đối có thể chữa trị cho tốt quận chúa trong cơ thể thiên nhất nước
thánh chi độc.
"Quận chúa, ngươi trong cơ thể đích độc tố dĩ thanh, về phần hai mắt bởi
vì là trực tiếp nhiễm độc, vì vậy phải rịt thuốc ba ngày, mới có thể mở ra băng
gạc." Thị Nguyệt không nề kỳ phàm đối với Lượng Vũ lần thứ hai phân
phó.nàng giờ đây là một cái thầy thuốc đang hết lòng trị bệnh, Lượng Vũ cũng chỉ
biết im lặng lắng nghe
"Cảm tạ ngươi, Thị Nguyệt." Lượng Vũ tự đáy lòng cảm kích.
Nhưng thật ra bồi Lượng Vũ cả ngày bên người Nguyệt Hiểu, bởi vì buồn chán, nhịn
không được đưa tay tại Lượng Vũ trước mặt lung lay vài cái."Quận chúa, xác
nhận một chút, ngươi thực sự nhìn không thấy sao?"
Lượng Vũ đầu tiên là nở nụ cười một chút, sau đó tiến tới Nguyệt Hiểu gấn một
chút thì bất ngờ một quyền đi chính diện vào mặt Nguyệt Hiểu, đánh cho người
nào đó ngồi chồm hổm xuống.Này đây là Nguyệt Hiểu to gan, dù Lượng Vũ thật thất
minh nhưng nàng dù gì cũng là người luyện võ, nghĩ sao không biết Nguyệt Hiểu
đang giở trò gì, thật đúng là nuông chiều hắn quá càng ngày càng to gan mà, mà
Nguyệt Hiểu cái tên ngu ngốc cứ cư nhiên ăn gan trời mà chọc nàng cơ chứ, chuyện
đến như vậy chỉ trách có kẻ không tự lượng sức, than chi trời tại mình cả thui
"Rắn rết nữ nhân! Ta có làm gì đâu chứ? Vì sao tự nhiên đánh ta!" Còn
đánh mạnh như vậy nữa chứ , lúc nào hắn cái này quận mã còn kiêm chức làm bao
cát phài không chứ?
Lượng Vũ hai mắt quấn lên băng gạc, vẫn là chính xác không có lầm tìm được Nguyệt
Hiểu vị trí."Đừng cho là ta hiện tại nhìn không thấy, ngươi có thể khi dễ
ta."
Nguyệt Hiểu tay vỗ về gương mặt đang sưng lên do một quyền kai của Lượn Vũ, hắn
căm tức nàng lại càng ấm ức, bình thường nàng vẫn dịu dàng mà, giờ sắp sáng
may81 thì lại ăn hiếp hắn, hắn thật ngoan cố cãi, "Ta tự nhiên là không có
làm gì..."
"Ngươi ở trước mặt ta giơ giơ tay lại lắc lắc như hễ ta đang không thấy đường,
như vậy còn nói là không có gì, ngươi nếu tái như thế thì đừng trách ta ác độc,
Quận mã?"
Vậy mà cũng biết sao chứ? “Ta không có, ngươi thật oan uổng ta!" Phong
Nguyệt Hiểu nhưng vi mình kêu oan, hắn nhất quyết là chối, thói quen cùng kinh
nghiệm nhiều năm bị khi dễ khiến hắn hiểu một chuyện, là đến chết cũng không nhận
tội. Quả là cứng đầu quá đi, cái này không biết nên nói hắn ngu ngốc hay tự
thông minh, càng vậy càng hội chọc giận Lượng Vũ mà thôi
"Ta dùng lỗ tai nghe ra, ngươi còn dám gạt ta sao! Có đúng hay không nhiều
ngày nay ta đối với ngươi quá tốt nên ngươi da thịt bị ngứa ngấy không yên chứ,
cần ta giúp ngươi không?" Lượng Vũ phát giác Nguyệt Hiểu thật là khiếm
nhân giáo huấn, thảo nào Phong Dạ Hiểu như thế ái chỉnh hắn.
"... Ta không dám..." Hắn đã quên quận chúa là người tập vỏ, nhĩ lực
không biết có bao nhiêu linh mẫn, đây là hắn quá khinh địch mà……Ai!
Mà một mực bàng quan xem này chuyện Thị Nguyệt chỉ là liên tục mãnh mãnh lắc đầu,
ngực đang suy nghĩ nhà mình chủ tử vĩnh viễn sẽ như vậy không hiểu chuyện gì
sao, lại còn cứ ngơ ngơ ngáo ngáo dối nàng nữa? Thảo nào sẽ bị Dạ Hiểu tiểu thư
hòa quận chúa gắt gao, vĩnh không có khả năng trở người mà!
--------------------------------------------------------------------------------
Thời gian cực nhanh, ba ngày chờ đợi rất nhanh đã vượt qua, lúc này Lượng Vũ
trong phòng mọi người đứng đầy đủ, này đây là họ đang đợi quận chúa sáng mắt trở
lại, cũng là một cái tối hi vọng của Nguyệt Hiểu
Thị Nguyệt nhẽ nhàng mang băng gạc trên đầu Lượng Vũ gỡ xuống, sau đó tự mình
thối lui lai."Quận chúa, ngươi hiện tại chậm rãi mở mắt, nghìn vạn lần
không nên quá mau.Chuyện gì cũng phải từ từ không nên gấp gáp"
Này thời khắc quyết định cũng đã tới rồi, Nguyệt Hiểu càng chặt nắm chặt Lượng
Vũ tay, chỉ sợ có cái gì vạn nhất...
Lượng Vũ đích Hắc Đồng chậm rãi mở, một đôi đôi mắt đẹp thâm tình nhìn bên cạnh
đích nhân.
"Quận chúa, ngươi có nhìn thấy ta không?" Nguyệt Hiểu khẩn trương nói
"... Vì sao... Ta còn là nhìn không thấy?"
"Nhìn không thấy? Thiên a, ta cũng không còn đệ nhị khỏa Bích Lạc Hoàng
tuyền đan đâu!" Nguyệt Hiểu thất vọng buộc miệng nói lên, đương nhiên này
câu nói khiến cho quận chúa ngàn vạn không hài lòng, nhịn không được thân thủ
ngắt Nguyệt Hiểu thắt lưng một cái."Ngươi cái này thối quận mã, cũng chỉ sẽ
nói những ... này sát phong cảnh nói, sẽ không nói ta dỗ ngon dỗ ngọt hống ta
sao?"
Nghe được Lượng Vũ nói, Nguyệt Hiểu cũng không để ý mình thắt lưng đang đau nhức,
kích động đem quận chúa ôm chầm vào trong lòng."Cảm tạ lão Thiên, ngươi rốt
cục thấy được rồi!"
Ngữ tất, Nguyệt Hiểu coàn hôn quận chúa gương mặt, làm cho cái khác ở đây đích
Sở quận vương, Sở Vương phi hòa Thị Nguyệt ngây người, đều cảm thấy xấu hổ...
“ thiếu niên phu thê, ân ái một điểm luôn luôn chuyện tốt mà!" Sở quận
vương tự cho là giải thích, nhưng này thật làm cho Lượng Vũ gương mặt xấu hổ đỏ
lên, mà Nguyệt Hiểu cũng dĩ dáng tươi cười lai che giấu xấu hổ.Ngày thường tuy
mặt dày mà cùng Sở quận vương đấu võ mồm nhưng thật ra chỉ là thú vui thôi, còn
đối với Lượng Vũ là vừa yêu vừa sợ, chuyện ôn nhu dịu dàng lại là thứ xa xỉ nói
chi đến ôm hôn mà lại là trước mặt người khác, cái này nếu không phải vì quá
vui mừng nên nhất thời thế giới chỉ có hai người, mà nói đến cùng cả hai lại là
nữ tử nghĩ sao không khỏi thẹn thùng
Dù là hùng tài vĩ lược, dù là ngu ngốc ngây ngơ nhưng có lẽ đụng tới một chữ
“tình” thì cũng như nhau thôi, Hỏi thế gian ai vượt qua được chữ tình kia chứ?
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian